Ông kêu điện thoại mời tôi lại vì có chỗ hỏng. Thì cô ta ăn tiền của tôi, phải khen tôi là sự dĩ nhiên. Sau khi theo học lớp giảng của chúng tôi, ông Duvernoy thay đổi chiến lược.
Chưa học nghệ thuật khen thì xin ông đừng lập gia đình. Ông bạn già kể lại: "Khi ông Lincoln nói xong rồi, ông ấy bình tĩnh hơn". Không có chi làm đẹp lòng họ bằng.
Vả lại cô còn nhiều cháu ruột, cô để cho các anh ấy, các anh ấy sẽ mừng lắm. Nếu bạn không đồng ý với họ, tất bạn muốn ngắt lời họ. Đứa nhỏ khoe, khua muỗng trong cái soong: "Ba, ngó này! Hôm nay, chính con nấu cháo".
Bà nó hứa mua cho nó một bộ nếu nó hết đái dầm. - Không hiểu tại sao một người có tài như thầy mà không làm cho nhân viên của mình có một năng lực sản xuất khá hơn được? Ta nên luôn luôn nhớ bài học đó: Ta hãy để cho khách hàng, bạn bè, người yêu và bạn trăm năm của ta thắng ta trong những cuộc tranh biện nho nhỏ mà không tránh được.
"Thiệt chỉ nhờ thịnh tình của anh em mà tôi được có mặt trong cuộc hội họp giữa các vị giám đốc cuả công ty và các vị thay mặt cho nhân viên, vì tôi không có cái may được ở trong nhóm trên hay nhóm dưới. Nên để cho y tự định đoạt lấy. ở vào địa vị ông, có lẽ tôi cũng hành động như ông.
Ông làm lụng ngoài đồng, chặt cây, phơi cỏ, đóng lấy giày, quét lấy phòng, ăn trong đĩa bằng gỗ, ráng yêu cả những kẻ thù ông. Ta cần phải xử sự như vậy khi nào? Bằng cách nào?. Khi bà hỏi anh ta làm sao mà dụ dỗ được nhiều đàn bà như vậy thì anh ta đáp: Thằng khờ nào mà chẳng làm được.
Cho nên câu chuyện êm thấm. Khi một con chó hơi tấn tới một chút, anh vuốt ve nó, khen nó, thưởng nó thịt; nói tóm lại, trọng thị sự thành công của nó. Thiệt là một cuộc đâm chém vô lý và vô ích.
"Xin ông Edward Vermylen chú ý. Vẻ tự đắc hiện trên mặt, người đó đọc cho ông Mc. Ông Cubellis đã chịu khó kiếm tài liệu về ông chủ mà ông muốn được giúp việc.
Điều đau lòng là nhiều khi những kẻ không có chút chi đáng tự kiêu hết lại khoe khoang rầm rộ để che lấp những thiếu sót của họ, khoe khoang tới nỗi làm chướng tai gai mắt người khác. Hai người lại đứng trước cửa sổ, ông Eastman nhũn nhặn và kín đáo như thường lệ, lấy tay chỉ những công cuộc ông đã gây dựng để giúp nhân loại. Được bạn tin cậy, nó phỉnh mũi ra và có lẽ gắng sức để được xứng đáng với lòng tin đó".
Trong những tiệm đó, sáng lập từ năm 1885, không bao giờ người ta đưa giấy tính tiền cho khách hàng hết. Sau khi cám ơn và tỏ lòng tiếc không nhận lời được, ông vội vàng giới thiẹu một người có thể thay ông được. Mới đầu, viên thu thuế tỏ uy quyền của ông một cách ồn ào.